Ngày chàng trai đi trời mưa tầm tã. Tiễn cậu ra sân bay ngoài bố, mẹ còn có cả cô gái đi cùng. Không có những nụ cười như thường lệ, lần đầu tiên cậu thấy nước mắt lăn dài.
(Lời tác giả: “Hãy dũng cảm nói lời yêu thương nhé! Đừng chần chừ bởi đôi khi bạn sẽ không có cơ hội để làm lại.”)
Chàng trai thích mùa thu, thích màu vàng của cây lá đang ngả màu, thích những cơn gió se se lạnh mỗi buổi chiều và thích sự tĩnh lặng, êm đềm như một dòng sông chầm chậm.
Cô gái thích mùa hè, thích màu xanh ngắt của biển, thích những cơn mưa rào bất chợt vào giữa trưa, thích cảm giác của một cuộc sống sôi động, ồn ào.
Vậy mà chẳng hiểu vì lý do gì mà họ lại hay đi với nhau, cũng có thể như người ta nói – hai cực trái dấu luôn có sức hút lớn.
Những câu chuyện giữa họ dường như là không có hồi kết. Trong mỗi lần gặp mặt, chàng trai luôn lặng lẽ lắng nghe. Câu chuyện có thể về một người trong gia đình cô gái, có thể là về những người bạn học cùng lớp với cô hay là chuyện thỉnh thoảng cô lại nhận được những bông hoa ngọc lan nhỏ trước hiên nhà.
Cô gái thích hoa ngọc lan, thích cái mùi hương nồng nàn và quyến rũ, thích cái màu trắng tinh khôi của cánh hoa xinh xinh mới chớm nở. Cô gái vẽ ra một hình mẫu cho mình, một người dong dỏng cao, để tóc dài với chiếc khăn len quấn trên cổ.
- Hoa lan thì đâu có gì thú vị nhỉ? Hoa gì mà thơm hắc, hình dáng thì chẳng có gì đặc sắc, nhìn đơn điệu quá, đã vậy lại còn chóng tàn nữa chứ. - Chàng trai vừa nói vừa cười sau khi nhận cái liếc mắt sắc lẻm từ phía cô.
Chàng trai để tóc ngắn, hay mặc áo phông, quần Jeans và chắc chắn khác nhiều so với hình mẫu trong trí tưởng tượng của cô gái.
Đã từ lâu chàng trai biết mình chờ mong ở cô gái hơn một tình bạn. Nhưng cứ mỗi lần định nói ra giọng cậu lại nghẹn đứng. Cậu sợ sẽ mất đi tình bạn với cô, cậu cảm thấy không tự tin vì mình quá khác so với mẫu con trai lý tưởng cô vẫn hình dung.
Chàng trai quyết định sẽ ra nước ngoài học. Một quyết định khó khăn... Cậu muốn kiếm tìm thứ thách, khám phá những điều mới mẻ, tích lũy cho mình kiến thức và hơn hết là rời xa để quên cô gái.
Ngày chàng trai đi trời mưa tầm tã. Tiễn cậu ra sân bay ngoài bố, mẹ còn có cả cô gái đi cùng. Không có những nụ cười như thường lệ, lần đầu tiên cậu thấy nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của cô.
Từng hạt mưa nhè nhẹ bám vào cửa kính xe taxi cũng không đủ giấu đi cái mới mẻ của Hà Nội. Trong mắt chàng trai, từng dãy nhà cao tầng, từng con đường mọc lên thật lạ lẫm... mới thế đã 3 năm trôi qua.
Cảm giác thân thuộc chợt ùa về khi chiếc xe rẽ vào con phố nhỏ. Vẫn dàn hoa tigon lác đác nở, chùm hoa tường vi tím biếc. Chiếc xe taxi dừng lại trước căn nhà, bên cạnh cây ngọc lan đang tỏa mùi thơm ngát.
Đằng sau cánh cổng đang khép hờ là khoảng sân xanh ngắt. Trong nhà vẫn vậy, giống như trước khi cậu đi và không thay đổi gì. Trên bàn có một lọ hoa sen tỏa mùi hương nhẹ nhàng thanh khiết, sắc hồng nhạt ánh lên vẻ đẹp thanh cao, quý phái. Chàng trai kéo lê những bước chân mệt mỏi qua từng bậc cầu thang và nằm vật xuống giường. Bất chợt một ý nghĩ thoáng hiện lên trong đầu làm cậu vội vã ra khỏi nhà.
Ngôi nhà với bờ tường xây bằng đá ong hiện ra, trước sân nhà là một giàn hoa thiên lý. Chàng trai lưỡng lự một chút rồi cũng nhấn chuông. Có tiếng mở cửa, một người phụ nữ trung niên từ trong nhà bước ra. Khuôn mặt phúc hậu và tươi tắn, giọng nói của bà thật ấm áp:
- Con về nước rồi đấy à ? Lần này về rồi ở lại luôn chứ ?
- Dạ không ạ, con chỉ về phép trong một tuần rồi lại phải bay sang để hoàn thành tiếp đồ án.
- Tiếc quá, con về sớm một chút thì kịp gặp Tịnh Yên rồi. Nó vừa đi thực tập tốt nghiệp tuần trước. Ở trên vùng cao đấy mọi người sẽ cần nó hơn. Con dạo này vẫn khỏe chứ?
- Vâng, mọi chuyện vẫn ổn bác à.
Chàng trai chào mẹ cô gái và ra về. Có một thoáng nuối tiếc, một chút trống trải len lỏi trong tâm hồn. Cậu rút điện thoại và bấm máy nhưng đầu bên kia chỉ thấy những tiếng tút tút buông dài. Nơi cô gái đang ở sóng chưa phủ đến...
Hai tháng trước, chàng trai nhận được điện thoại lúc nửa đêm từ Việt Nam. Giọng cô gái vẫn vậy...nhẹ nhàng và trong trẻo. Những lời hỏi thăm ân cần, vẫn là những lời động viên nhưng hình như chàng trai nghe có tiếng nấc nhẹ .
Suốt thời gian qua, mặc dù bị công việc và các mối quan hệ cuốn phăng đi nhưng từ trong sâu thẳm chàng trai biết rằng mình không thể quên được cô gái. Càng cố gắng quên, những ký ức ngọt ngào, những buổi trò chuyện vui vẻ, nụ cười của cô gái lại càng hiện rõ hơn trong đầu chàng trai. Nỗi nhớ trong cậu càng trở lên cồn cào và da diết hơn bao giờ.
Cứ mỗi lần đi máy bay là chàng trai lại khó chịu vì bị ù tai và lạnh. Qua cửa sổ máy bay, Hà Nội chợt hiện ra bé xíu, nhấp nhô từng mái nhà cao thấp, cảm giác là lạ. Chiếc chuyên cơ đáp xuống sân bay Nội Bài lúc 14 giờ chiều. Trời đang trong tiết mùa thu, cây lá phủ lên mình một màu vàng óng...
Chàng trai từ bỏ công việc hấp dẫn hiện tại, từ bỏ những cơ hội sắp tới để quay lại Việt Nam. Từ đêm hôm ấy cậu quyết định trở về và nói cho cô biết cậu yêu và nhớ cô ra sao, cô quan trọng thế nào đối với cuộc đời cậu. Lúc này đây gương mặt chàng trai ánh lên vẻ rạng ngời, trong cậu ngập tràn hy vọng và tự tin.
Mùi hương thoang thoảng, lúc nồng nàn, lúc dịu ngọt tạo cho chàng trai một cảm giác mát lạnh, dễ chịu và khoan khoái. Mùi hương không dễ lãng quên và nhầm lẫn. Cúi xuống nhìn những nụ hoa trắng muốt, e ấp xinh xinh chàng trai khẽ mỉm cười khi tưởng tượng ra gương mặt hạnh phúc và ngạc nhiên của cô gái.
Vẫn ngôi nhà với bờ tường bằng đá ong nhưng rêu đã loang màu. Giàn hoa thiên lý trước sân nhìn xác xơ, những chiếc lá vàng phủ đầy thỉnh thoảng lại cuộn lên từng đám mỗi khi cơn gió đi qua. Không khí có chút gì phảng phất trầm lặng, buồn man mác tạo cho chàng trai một cảm giác bất an.
Phải đến hồi chuông thứ ba cậu mới thấy có người ra mở cửa. Trước mắt cậu là người đàn ông trung niên với gương mặt chất phác.
- Xin lỗi, cậu đến có việc gì thế?
- Cháu chào bác, cho cháu hỏi Tịnh Yên có nhà không ạ?
- Có phải Nam Khánh bạn của Tịnh Yên không? Cậu mới về Việt Nam à?
- Vâng thưa bác, cháu vừa đáp máy bay xuống trưa nay.
- Cậu không biết sao, Tịnh Yên mới mất cách đây gần một tháng rồi. Nó đi nhanh lắm, từ lúc phát hiện ra căn bệnh ung thư quái ác đến lúc mất chỉ có mấy tháng ngắn ngủi. Bố mẹ nó buồn quá cũng chuyển vào trong Sài Gòn sống với anh con trai rồi. Tôi là bác họ ở dưới quê lên trông nhà hộ. À mà Tịnh Yên có để lại cho cậu một lá thư đấy.
Trời đất như quay cuồng trước mắt của cậu, mọi thứ trở lên mờ mịt, hư ảo. Cậu vụt lao ra phía bờ sông.
“ Chuông Gió của em, lúc anh nhận được lá thư này thì em đang ở một nơi rất xa.
Em ước gì mình vẫn có thể được gặp anh, ngồi uống café với anh những buổi chiều lộng gió và kể cho anh nghe những câu chuyện vu vơ không đầu, không cuối.
Trước đây em vẫn thường nói với anh về mẫu con trai lý tưởng của mình phải không? Một người dong dỏng cao, để tóc dài và quấn một chiếc khăn len trên cổ. Thế nhưng đấy chỉ là những suy nghĩ trẻ con của một cô gái mới lớn. Anh biết không, từ lúc anh đi em mới thấy trống vắng và nhớ anh biết nhường nào. Khi em nhận ra người đàn ông lý tưởng đối với mình không phải ở hình dáng mà ở cái cách người ấy lắng nghe mình nói, cái cách người ấy quan tâm đến mình, cái cách người ấy tặng hoa chẳng lẫn với ai thì anh đã cách xa em mất rồi.
Có lẽ sau này, em tin rằng rồi anh cũng sẽ tìm cho mình người con gái phù hợp, một người hiểu anh, biết trân trọng những tình cảm của anh hơn em, một cô gái vô tâm và ngốc nghếch. Ở chân trời mới, em vẫn sẽ ở bên cạnh và dõi theo từng bước chân của anh.
Luôn hạnh phúc và may mắn anh nhé!”
Trời cao và xanh, gió lồng lộng thổi nhưng lá thư trên tay chàng trai giờ đã nhòe không thể đọc được nữa. Lần đầu tiên chàng trai khóc...đau đớn và sụp đổ. Lúc cậu nhận ra điều quan trọng nhất với mình không phải là học vị, không phải là tiền bạc cũng không phải là danh vọng thì cô gái lìa xa cậu mãi mãi.
Đã quá muộn để cậu có thể làm lại? Đã quá muộn để cậu có thể nói được với cô lời thương yêu dù chỉ một lần.
Đứng trên cầu chàng trai buông nhẹ, đôi mắt xa xăm nhìn về phía cuối dòng.
Tịnh Yên, ở nơi ấy em sẽ sống thanh thản và bình yên…Nhưng đến khi nào anh mới nguôi được nỗi nhớ em?